Nghìn trùng ngàn núi chẳng biết tên
Con đường nào giữa đêm...
Đèn mờ rọi sáng trên lối nàng đã từng
Bước đi kiếm tìm hi vọng.
Hoang mang mỗi ta đơn côi chơi vơi giữa dòng...
Lạnh lùng người rời bỏ ngày tháng cùng ta bình yên
Phút chốc tim ta rung lên ôi sao bẽ bàng
Nàng quay mặt đi và chỉ còn nơi này
(Lạnh lùng người chẳng trở về, ta bỗng hóa cuồng điên
Trút hết những lớp xiêm y, ai ôm lấy nàng?
Nàng quay mặt đi và chỉ còn nơi này
Ôm cõi lòng xót xa ta luôn mong có người